Page 22 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 22

Tuy biết hẹp hòi và cổ hủ
                        Thế nhưng mà vẫn giữ được nho phong
                        Căn cơ gìn giữ đục trong

                        Cho tờ giấy rách vẫn còn nguyên lề cũ.

                 Vì thế bài thơ “Ông Đồ”, vẫn có thể xem như là
            một nghĩa cử của nhà thơ Vũ Đình Liên để cho người
            sau suy gẫm.

                 Tóm lại, chỉ biết Vũ Đình Liên đã đưa ông đồ vào

            thơ rất nhẹ nhàng, bình dị. Ông đồ của một thời xôn
            xao được trọng vọng. Rồi Ông đồ của hủ lậu hẹp hòi
            lỗi thời, bị quên lãng như một bóng mờ chẳng còn ai

            cần biết tới.

                 Vũ Đình Liên đưa ra hình ảnh người nho sĩ, ông
            thầy  đồ  sa  sút  trong  xã  hội  Việt  Nam.  Từ  thuở  đôi
            tượng gỗ và lão bán tơ ra đời

                        Thằng bán tơ kia giở giói ra

                        Làm cho động đến lão nho già
                        Thay thay đổi đổi đời ngơ ngẩn

                        Một chút cuồng phong buồn bao la.
                 Nhà  thơ,  chỉ  một  bài  thơ,  cũng  lưu  danh  muôn

            thuở. Thế mà nhà thơ đã có lần cảm thán rằng: "Tôi có
            cảm tưởng là mình không đạt được‎ ý thơ, và không tin

            thơ tôi có giá trị, nên đã lâu chẳng làm thơ nữa"




            16   Cuối Đời Nhìn Lại
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27