Page 27 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 27

Chẳng giống “Đây Thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mặc Tử

                        Sao anh không về thăm thôn Vỹ
                        Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
                        Hồn ai ngát quá xanh như ngọc

                        Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

                 Cũng chẳng giống “Tiếng Địch Sông Ô.”

                 Và quay trở lại chuyện Ông Đồ: Rõ ràng bài thơ
            “Ông  Đồ”  là  thơ  xuân,  mà  lại  nói  chuyện  buồn.  Đó

            phải chăng là nỗi buồn, dậy lên từ tâm khảm. Nhà thơ
            đã dừng lại trước cái hối hả của độ xuân sang, để cám
            cảnh một ông thầy đồ ngồi bó gối bên lề của cuộc đời
            hiu hắt như:


                        Bày mực tầu giấy đỏ
                        Bên phố đông người qua.

                 Đúng thật là hiu hắt. Ông đồ là hậu duệ cuối cùng
            còn sót lại của những nhà nho học lừng danh một thời

            võng lọng vênh vang, bây giờ lẻ loi bên dòng người xa
            lạ. Chẳng còn ai đoái hoài đến việc các ông từ bỏ thư
            phòng,  từ  bỏ  những  đêm  chong  đèn  bạch  lạp,  đọc
            Đường thi rổn rảng, để bây giờ ngồi bên lề kiếm sống.


                        Sảng khoái ngày xưa đọc Đường thi
                        Bây giờ ủ dột sầu bi lụi tàn
                        Những ngày xưa ấy thênh thang
                        Giờ đây khựng lại như đàn đứt dây.



                                                       Xuân Kỷ Hợi  21
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32