Page 23 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 23

Đó  là  lời  tâm  sự  trong  một  bức  thư  đề  ngày
            9/1/1941, Vũ Đình Liên đã viết là như thế.

                        Ông sợ thơ mình chẳng đạt ‎ý thơ
                        Suy tư trăn trở mộng hờ thế gian
                        Không gian dù có thênh thang
                        Thời gian chảy vẫn muộn màng qua sân.

                 Ai cũng thấy Vũ Đình Liên khiêm tốn hạ mình,
            nhưng trong đó là một niềm đau kín đáo muộn phiền.

            Ông đau vì ‎ý thơ không thoát được, và lời thơ như một
            linh hồn bị giam trong tù ngục.

                 Có lẽ vì thế vào năm 1937, trước khi từ giã thi
            đoàn, ông đã để lại những dòng u uất như sau:

                        Nặng mang mãi khối hình hài ô nhục
                        Tâm hồn ta đã nhọc từ lâu rồi
                        Bao nhiêu xanh thẳm trên bầu trời
                        Bao bóng tối trong lòng ta vẩn đục.

                 Đấy là thơ Vũ Đình Liên, đấy là tâm sự Vũ Đình

            Liên.
                 Ông Đồ, thì rõ ràng là một hình ảnh cổ xưa trong

            mắt người xưa, và cả trong mắt người thời nay. Tấm
            áo the đen, chiếc quần chùng trắng, chiếc khăn đống

            cứng ngắc trên đầu, chiếc kính lão xệ đè trên sống mũi
            và bàn tay xuơng xẩu với móng tay dài cáu bẩn, ánh
            mắt nhìn nghiêm nghị hẹp hòi và trăn trở ưu tư....





                                                       Xuân Kỷ Hợi  17
   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28