Page 33 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 33

Đào mỗi năm mỗi nở là nhịp điệu của trời đất, là
            quy luật của tuần hoàn tạo hóa. Đó cũng là tất yếu của
            dòng lịch sử.

                       Dòng lịch sử Việt Nam có nhiều cay đắng

                       Như nỗi buồn héo hắt ông đồ xưa
                       Dĩ vãng qua đi như một phúc âm thừa
                       Hình ảnh cũ nhớ hoài trong tâm tưởng.

                  Ông đồ ơi, nếu ông còn đâu đó, và nếu ông còn

            mang mang hận ngàn thu, xin ông chớ nghĩ dòng đời
            đen  bạc.  Hậu  thế  vẫn  nhớ  ông.  Ông  vẫn  trong  trang
            thơ, ông vẫn trong hoài niệm của một thời quá khứ và

            ông  vẫn  là  khởi  điểm  mang  mang  dấu  vết  cuộc  đời.
            Các nho gia như Nguyễn Trãi, Lê Quí Đôn, vẫn là cái
            tuyệt đỉnh cao thâm của nền học vấn, mà cho tới nay

            chẳng hề thay đổi. Các bút lông, nghiên mực vẫn được
            đời đặt ở nơi trang trọng nhất. Các ông vẫn được đời
            suy gẫm và nhất là khí phách kẻ sĩ, vẫn là niềm tự hào

            của hậu thế hôm nay.

                 Đọc lại bài thơ “Ông Đồ”, để thấy chẳng cần làm
            thơ tới cả trăm bài để mà vẫn bị trôi vào quên lãng.
            Chỉ một bài thôi, vẫn được nhớ đời. Vì thơ là sáng tạo,

            lời thơ là tiếng lòng của người cầm bút, và hồn thơ là
            cái sâu lắng nhất cho người đọc thơ nức nở.







                                                       Xuân Kỷ Hợi  27
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38