Page 44 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 44

cảm xúc tiếp nhận được. Để thấy mình lắng xuống, dịu
            dần hay sôi sùng sục, tán loạn khi những danh từ dùng,
            giọng nói và cả con người dáng điệu của diễn giả lọt

            qua tai, mắt mình, lên óc và tràn xuống toàn thân qua
            cảm xúc.

                 Tôi thấy không cần hùng biện. Nắng sớm mai trên
            những lá cải hoa vàng không cần hùng biện về những

            cái đẹp của ngày mới. Nên sự giản dị của Thầy thật là
            thích và dễ chịu. Giản dị như nắng sớm mai. Thầy nói
            tập thở và theo dõi hơi thở. Thật giản dị và hiển nhiên.

            Hiển  nhiên  như  chuyện  “mặt  trời  mọc  buổi  sáng.”
            Trong cái hiển nhiên của hiện tượng mặt trời và buổi
            sáng, tôi  thấy  cả  một  cảnh  tượng  huyền  diệu  mở  ra.

            Một phương đông bừng sáng. Chim hót. Cây cỏ cựa
            mình, vươn lên. Thảm cỏ với hàng triệu hạt sương đêm
            lấp lánh biến thành một thảm kim cương. Muôn màu
            huyền diệu. Người nhà nông lũ lượt ra đồng, chuyện

            trò. Trẻ con đi học. Mỗi người là cả  một vũ trụ cần
            quan sát. Mỗi em bé là cả một tương lai chưa khai phá.

                 Theo  kinh  nghiệm  riêng,  những  điều  Thầy  nói

            giản dị và hiển nhiên như chuyện “mặt trời mọc. Buổi
            sáng”, hoặc “mặt trời lặn. Buổi chiều.” Nếu nghe và
            dừng lại ở đó thôi thì đúng là chẳng có gì lạ. Nhưng

            nếu tiếp tục nghe, những âm vang của câu nói đó sẽ
            đem lại trước mắt ta một cảnh tượng nhiệm màu, vạn


            38   Cuối Đời Nhìn Lại
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49