Page 22 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 22

Mùa đông 1978 ông đến San Jose ở nhà chị Gấm -con
            gái  ông-  để  tránh  cái  lạnh  Minnesota.  Ông  gọi  tôi  lại  và
            muốn tôi đem cả vợ con lại ông xem. Chúng tôi đến, đứng
            xếp hàng chào ông và bà. Ông nhìn lũ con tôi kỹ lưỡng, rồi
            nắm chặt vai tôi, cười: “Được lắm!”. Nụ cười ông làm tôi
            nghe đau xót trong lòng. Tôi nghĩ trong đầu: Khi mối căm
            hận đã mở, miệng đã cười là thấy già đau thương lắm rồi.
            Tôi hỏi ông:

                 - Bây  giờ thầy  cười!  Bao nhiêu năm  con chưa thấy
            thầy cười.

                 Ông lại cười:

                 - Ờ! Mà phải cười chứ nhỉ!
                 Giọng ông thật nhẹ nhõm.

                 Từ đó, mỗi năm tôi gặp ông chừng ba bốn lần.

                 Năm  nay,  ông  hẹn  sang  San  Jose  chơi  vào  dịp  hè.
            Mùa hè ông đau. Đình lại mùa thu. Mùa thu ông cũng đau.
            Chùng  một  tháng  trước  khi  ông  mất,  tôi  gọi  điện  thoại
            thăm. Thầy tôi giọng nói yếu và mệt. Tuần sau đó, tôi lại
            gọi thăm thầy, giọng nói ông trong ấm. Tôi nghĩ trong đầu:
            ông hãy còn thọ lắm, giọng ông rất tốt. Ông hẹn sẽ sang
            San Jose ở chừng vài tháng.
                 Một buổi tối, Tường Vũ Anh Thi lại tôi chơi, anh nói
            mới gọi điện thoại thăm cụ Khoan. Giọng cụ yếu lắm. Mấy
            ngày sau, Đặng Đình Khiết gọi tôi, báo tin cụ mất…

                 … Chim đã bay mất vào chân trời.  Đường chim
            bay hiện hữu mà không dấu vết.

                 Phương Tây, mặt trời lặn mỗi hoàng hôn. Thích Ca,
            Lão Đam đi về phương Tây, có chăng cố đuổi theo bóng
            mặt trời cho ngày dài thêm ra, cho đời sống dài thêm ra ?!

            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                       Trang 13
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27