Page 299 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 299

Trời vào thu trời tiếc thương chàng,
                       Tôi 19 tôi vào đời quả phụ..

                 Tôi nói mà như nói với mình:

                 Thời  chiến  mọi  người  đều  có  hay  sẽ  có  những  đau
            buồn. Người đi đối diện với chết chóc, người ở nhà chìm
            ngập trong lo âu hay chờ đợi cái tang nát ruột xé gan.

                 Lơ  đãng  nhìn  những  hạt  khói  được  rọi  sáng  thành
            những làn khói mỏng khi ánh đèn lướt qua, Ngoạn Nguyệt
            nói trong tiếng thở dài:
                 -  Khói thuốc cả.


            4. Thơ buồn không địa chỉ.
                 Hai năm sau một chiều gần lễ Noel, một bức thư màu
            xám được ai đó đem tới trường cho tôi, không địa chỉ người
            gởi nhưng nhìn cách trình bầy và chữ viết ngoài phong bì
            tôi  run  run  linh  cảm  có  tin  gì  đó  không  lành  từ  Ngoạn
            Nguyệt. Thơ rất đặc biệt khiến nửa thế kỷ qua như vẫn còn
            hiện hiện trước mắt:

                 Sàigòn, ngày buồn không nước mắt 1970
                 Anh S.
                 ‘Tôi mười chín tôi vào đời quả phụ.’
                 Khói thuốc cả.
                 Em: NN.

                 Từ đó đến nay tôi không được tin tức gì của Ngoạn
            Nguyệt. Biết mình vô lý, nhưng mỗi lần nhớ về thời trai trẻ
            tôi  đều  thầm  van  vái  người  em  gái  Trưng  Vương  thông
            minh và dễ thương đó không có thân phận của khói thuốc
            dầu cuộc đời đã vốn dĩ phù du mà lại luôn tác quái lên mọi
            người. Chẳng chừa một ai. Van vái chỉ vì thương cảm và sự
            yếu lòng. Khói thuốc nào rồi chẳng biến tiêu? Câu than của

            Trang 290                         Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59
   294   295   296   297   298   299   300   301   302   303   304