Page 295 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 295
Em chưa phải là nữ sinh Trưng Vương. Em là học
sinh trường Tiểu học Huỳnh Tịnh Của, Tân Định.
Chị Ngoạn Thư đi cạnh anh nhanh nhẩu khi nãy. Sau
này tôi mới biết anh tên Cần, Lê Mộng Cần. Anh chị quen
nhau từ đấy. Những lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, anh
Cần thường đi với anh Sảnh, người đã nói tôi bé như cái
kẹo. Thân thiết tôi xem hai anh như người thân trong gia
đình. Tiếc là anh Cần năm sau phải đi du học Nhật Bản, bỏ
chị Ngoạn Thư tôi lại nhà chúi đầu vào sách vở với nỗi
buồn thâm quầng hốc mắt sâu.
3. Khói thuốc cả.
Tôi ra trường được bổ nhậm về tỉnh ba năm sau mới
được chuyển về Sàigòn. Trường lớn, nổi tiếng học sinh giỏi
và ngoan. Dạy môn Triết dầu không thích vì phải soạn bài
thật cẩn thận. Năm nọ, kỳ thi Tú Tài 2, khóa 1, lớp tôi chỉ
có một cậu rớt phải thi lại khóa 2. Vài trò được phép du học
cùng nhau tổ chức một tối liên hoan có ăn uống và khiêu
vũ. Được mời, tôi từ chối nhiều lần nhưng các em khẫn
khoản quá nói rằng Thầy phải tới cho các em vui, thầy trò
mình biết bao giờ mới được gặp lại. Phải nhận rằng em ấy
nói hay và tha thiết...
Tiệc thiệt tưng bừng, vui nhộn, sang trọng hơn tôi
tưởng. Người tham dự toàn là học sinh nam nữ trang lứa
nhưng sành điệu và chững chạc khác với hình ảnh của các
em lúc còn đi học chỉ mới cách nay chưa đầy một tháng.
Lúc bắt đầu màn khiêu vũ, tôi bị bắt buộc phải nhảy
một bản slow khai mạc. Các em dẫn đến cho tôi một cô thật
đẹp, trong ánh sáng lờ mờ tôi có cảm tưởng là cô ta quen
quen. Mùi nước hoa thơm ngát, giọng Bắc ngọt ngào, cô
ôm tôi thân thiện và xưng em kêu tôi bằng thầy. Cô nói
Trang 286 Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59