Page 296 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 296

mình học Trưng Vương, mới đỗ Tú Tài 1, ban C. Cô nói
            chuyện có duyên, từ chuyện nầy dẫn sang chuyện kia, rằng
            ngày xưa có người nói mình học Trưng Vương sao mà bé
            như cái kẹo. Tôi cười vui, bớt đi phần nào bỡ ngỡ khi khiêu
            vũ trước mắt bao nhiêu học trò.

                 Cô nói thầy dạy trường Pétrus Ký mà thầy có biết ở
            Sàgòn có một trường cũng tên có chữ Ký không. Tôi nói
            lúc nhỏ tôi học ở đó, còn lạ gì. Cô nói em có kỷ niệm ở đấy
            vì ngày mới di cư vào Nam gia đình tạm trú trong trường.

                 Tôi nhớ lại lúc mình đi thăm trường cũ bảy tám năm
            về  trước.  Tôi  hát  nho  nhỏ: Ông  Tây  đen  nằm  trong  cái
            bồ...rồi ngừng lại vì mắc cở. Ai đời làm giáo sư, đang khiêu
            vũ với một cô đẹp mà hát bậy. Tôi chuyển sang :

                       Dưới trời kỳ quái sao cùng
                       Chân đâu còn vết ở trong đá này....
                 Tôi bàng hoàng khi thấy cả hai chúng tôi cùng ngâm
            nga hết cả hai bài. Tới đây thì tôi tịt, cô bé còn hát thêm vài
            ba bài nữa rồi hỏi sao thầy biết mấy bài ấy. Tôi nói tình cờ
            thôi. Lúc xưa trước khi nhập trường Trung học, tôi đi thăm
            trường cũ, được nghe trẻ con hát. Cô ta nói có thể là trong
            số trẻ đấy có em.

                 Nhạc khiêu vũ chấm dứt bài, chuyển sang Tango. Cô
            ta vẫn ôm tôi sát hơn, nói nhỏ:

                 Ta  tiếp  tục  bài  này.  Rồi  ngước  lên  nhìn  tôi:  Anh
            không nhận ra em sao? Bé Ngoạn Nguyệt đây.
                 Té ra cô ta đã nhận ra tôi ngay từ đầu nhưng không
            nói ra. Mới có chừng ấy năm mà cái kẹo ngày xưa đã thành
            thiếu nữ đương độ. Nhớ tới câu nói của thằng Thôn ngày
            trước, tôi bạo dạn:



            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 287
   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301