Page 298 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 298

Nhưng cùng lúc đó mọi chuyện cũng quan trọng, nó làm
            cho con người mình trở nên có giá trị hay tồi tệ....

                 Tôi lấy hết can đảm đặt tay mình lên trên bàn tay đẹp
            của Ngoạn Nguyệt như cho em một điểm mười.

                 Ngoạn Nguyệt đọc khẽ cho tôi bài thơ em nói là mới
            học thuộc khi xem Giai Phẩm Xuân của trường Trung Học
            Hoàng Diệu năm nay. Em nói:

                 Bài thơ buồn quá. Em coi mà như thấy vận vào đời
            thanh niên thiếu nữ ngày nay.
                 Trong  tiếng  nhạc  nhẹ,  lẫn  với  âm  thanh  ồn  ào  của
            buổi vui chơi đông người, tôi nuốt từng lời giọng đọc buồn
            của em. Như có tiếng nấc nghẹn ngào lạc lõng:

                       Khi ánh trăng xếp hàng nằm ngủ.
                       Tôi hỏi rằng mình đứng đợi ai đây,
                       Trời vào Thu, trời lớp lớp mưa bay,
                       Tôi 16 tôi vào đời con gái,
                       16 tuổi yêu không ngần ngại,
                       Người yêu tôi anh thiếu úy không quân.

                 Ngoạn Nguyệt cần ly rượu chát của tôi san nửa qua
            cái ly không trên bàn, đọc tiếp:
                       .......Tôi đứng nơi nầy trông ngóng trời Tây,
                       Để thầm nhủ người yêu tôi ở đó…

                       …Có người yêu thời chiến tranh thật khổ.
                       Lúc gần nhau ngắn ngủi làm sao,
                       Lúc giã từ cũng không kịp hôn nhau,’
                       tôi đã khóc sợ người yêu vào lịch sử,’

                       …Trời có buồn đâu sao trời ủ rũ,
                       Mây có buồn đâu sao mây rủ khăn tang,



            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 289
   293   294   295   296   297   298   299   300   301   302   303