Page 294 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 294
phải làm sao với hai cây cà. Mẹ bảo cứ để vậy, có thể ai
đấy sẽ hưởng những quả kia... Ngày rời khỏi sân trường tôi
khóc hết nước mắt khi những tên con trai lém lỉnh đã nhổ
phăng cả hai, vất lăn lóc và dẫm nát những quả tròn mịn,
bóng nhẩy mới lớn bằng ngón chân mà tôi từng nâng niu.
Nhà mới chúng tôi ở khu Tân Định, trên đường Paul
Blanchy, tôi học Tiểu học ở trường Huỳnh Tịnh Của, chị
Ngoạn Thư học tiếp trường Trưng Vương.
Năm tôi học lớp Nhất thì chị Thư cho theo các chị đi
bán báo Xuân ở mấy trường con giai. Các bà ý ngại nên cần
người theo cho đỡ sợ.
Lần đấy, năm 1959, kể cả tôi là năm người, chúng tôi
đi bán ở trường Chu Văn An. Chẳng nhớ trường tọa lạc nơi
nào, các bà ấy bảo đi đâu thì mình đi đấy. Vào một lớp nọ,
hình như là Đệ Nhất B6, chị Ngoạn Thư lí nhí xin phép
giáo sư cho các em bán báo. Thầy Ngà, sau nầy tôi mới biết
tên thầy, đặt viên phấn lên bàn, lui ngồi vào ghế, nhìn
chúng tôi. Các chị quíu chân. Tôi rất tự nhiên, khuân cả hai
chồng báo to kềnh vào. Có anh kia đứng lên xin phép thầy
cho phụ với các cô. Được phép thầy và không đợi chúng tôi
đồng ý, anh đem phát cho mỗi người một quyển nói là các
bạn xem trong năm phút, thấy thích thì giả tiền, không
thích thì giả báo lại. Lần đấy chúng tôi bán quá hơn mình
mong đợi nhiều. Lớp ấy tiêu thụ bằng cả ba bốn lớp cộng
lại.
Bán xong, khi thấy bọn nữ sinh chúng tôi phải khuân
vác nặng xuống cầu thang có anh kia xin xung phong ra
giúp. Khi đi gần tôi anh ấy nói, giọng Nam:
Nữ sinh Trưng Vương sao bé bằng cái kẹo thế này?
Các bà ý quay lại ngó tôi cười trêu. Tôi đáp tự nhiên:
Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59 Trang 285