Page 297 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 297

Ngoạn Nguyệt dùng nước hoa gì mà hương thơm lạ?
            Soir de Paris?

                 Không, Rêve d’Or.

                 Giá đừng dùng nước hoa thì hơn, vẫn.... sang trọng
            như thường.

                 Tôi dùng từ sang trọng vì không dám dùng từ đang có
            trong trí. Vòng tay đang ôm ngang hông tôi xiết mạnh. Tôi
            bạo dạn hơn vì hoàn cảnh và bóng tối:
                 Ngoạn Nguyệt cho anh hôn lên tóc nha.

                 Là tình anh em như anh Cần ngày trước hay khác?

                 Khác.
                 Anh có người yêu chưa?

                 Đã, nhưng sẽ tính lại sau này.

                 Thế thì không được.

                 Cho tới khi bản nhạc dứt chúng tôi về bàn, không nói
            gì thêm. Từ đấy Ngoạn Nguyệt sang ngồi với tôi luôn, chắc
            cô bé có ý muốn nói gì đấy. Cô nói sang đàng từ chuyện
            nầy sang chuyện kia như là đương bối rối...
                 ... Em học ở Trưng Vương sáu năm rồi, giáo sư em
            thương kính nhất là bà Hồng Điệp, giám thị thì thích bà Từ
            Nguyên...  Trường  cho  em  tinh  thần  học  hỏi  nghiêm  túc,
            tình thương bè bạn, nghĩa thầy trò. Xin lỗi, đáng lý em gọi
            anh bằng thầy nhưng vì chúng ta đã là anh em trước cho
            nên em mạn phép xưng hô như thế.

                 Sở dĩ em nói không là vì em học được rằng ở đời phải
            biết việc gì quan trọng việc gì không. Nói chung tất cả mọi
            chuyện rồi sẽ tan biến như khói thuốc. Biến thành không.



            Trang 288                         Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59
   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301   302