Page 826 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 826

ông đã tặng tôi “chai rượu ngâm lúc nhúc gật gù”
           vẫn còn nằm phơi trên kệ, ý rằng khi ông khỏi sẽ
           cùng ông chén chú chén anh. Nay ông mất rồi, “di

           sản” mà ông tặng tôi đã ba năm, chai phủ bụi mờ.
           Tạ người tri kỷ cho nhau dù vật đó giá trị chẳng là
           bao nhưng cao quý biết bao nhiêu vì gói trong đó cả
           một tấm lòng. Đó là tôi nói cho vui, chứ thực ra rất

           ít  người  biết  được  ngày  Phúc  Thành  mất.  Tôi  gọi
           điện thoại báo tin cho ông. Đinh ninh rằng ông vẫn
           còn ở VL. Không ngờ buổi sáng anh em tụ tập thắp
           nhang cho Thành, thì buổi chiều ông tới. Chị Phúc

           Thành kể với tôi: “Anh Ánh ốm quá, chỉ còn da với
           xương. Đứng lễ nhà em, anh ấy khóc…”. Sau này tôi
           vỡ lẽ rằng Ánh đang nằm tái khám ở BV, nó dặn
           cháu Lễ đem bộ quần áo vào để thay quần áo bệnh

           nhân và sau mười sáu giờ tới giờ thăm nuôi, Ánh
           đã bảo con chở xuống với Phúc Thành, đấy không
           phải là một tấm lòng đối với một tấm lòng sao. Một
           thằng cũng đang trong cơn bệnh thập tử nhất sinh

           vẫn “cố bò” đi viếng bạn qua đời.

                                    

                Từ tấm chân tình ấy, tôi muốn viết một chút
           gì  cho  Ánh.  Nhưng  tông  tích  ông  Ánh  Chuột  tôi
           biết  rất  ít,  tôi  điện  thư  cho  quý  đồng  môn.  Song

           824                                             Một Đời
   821   822   823   824   825   826   827   828   829   830   831