Page 831 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 831
chúng tôi được cắp sách đến trường. Chắc các bạn
cũng hiểu được rằng, trên cơ thể chúng ta, cái mà
nó phát triển nhanh giống như cỏ dại, thì đấy là
tóc. Và thời kỳ ấy chỉ cần có năm cắc là đầu tôi có
thể ủi nhẵn như đầu sư cụ… Song năm cắc đã là khó
kiếm. Ban đêm hay lúc ở nhà tôi cho “đám cỏ dại”
ấy uốn gọn vào trong chiếc mũ nồi (Béret), một tàn
dư tư bản chống lạnh của mùa đông miền Bắc – mà
tôi đã đội nó trên suốt con đường biển vào Nam.
Nhờ vậy mà tóc tôi cúp vào rất gọn, cứ như là mớ
tóc của các nhà quý tộc trong vở bi kịch Le Cid của
Pièrre Corneille nếu được vuốt xuôi xuống. Và quả
thật trong giờ nhạc của thầy Thiên Phụng; cái giờ
mà chúng tôi được thỏa thuê vui nhất. Tôi thấy hai
bàn tay của tên Dương Kiền ngồi bàn sau, vuốt tóc
tôi cho duỗi ra và nó phong sước danh cho tôi là Ba
Cụt – cái tên mà lúc đó tướng Ba Cụt Lê Quang
Vinh của Hòa hảo bị tuyên án tử hình. Cũng may
dạo ấy, Ban giám đốc nhà trường (sau 75 gọi là Ban
giám hiệu) cho đến các thầy tôi vẫn còn đang trong
thời kỳ “ổn định trường lớp” nên các vấn đề tóc, tai
quần áo chưa phải là vấn đề tiên quyết. Bởi vì
chúng tôi từ các lớp tiểu học cho đến trung học di
cư đều phải đi học “ké” các trường vào buổi trưa từ
TỪ BĂNG 829