Page 48 - CDNL-2018Flip
P. 48

Chúng mày nhớ không? Ngày bốn đứa theo nhau
            đi  cấp  phát  nhà  tình  thương  ở  vùng  quê  ven  biển
            Quảng Ngãi, sau cơn bão lớn năm 95, dù chỉ là chuyện
            bình thường, nhưng có nhiều hoàn cảnh khó quên.

                 Chúng  mày  nhớ  không,  cả  đám  khách  với  hai
            chiếc xe gắn  máy  cùng  chúng  ta  xuống  chiếc  thuyền
            nhỏ  bé  chòng  chành  trong  cơn  lũ  để  sang  ngang  khi
            nước đầu nguồn sông Trà Khúc đang đổ về, nên…  “có
                                         (1)
            kẻ sang sông sợ đắm đò!”
                 Tao thì Nam Mô A Di Đà Phật, mày thì lẩm nhẩm
            Kinh Lạy Cha, khi nghe người khách đồng hành nói về
            chuyến đò ngang vừa bị chìm ngày hôm trước.

                 Qua bên sông, tao và mày cùng thở phào, “nhìn
                                    (1)
            nhau mà không nói!”

                 Chúng mình đã phải đi loanh quanh đến mười nơi
            – khi cuốc bộ, khi hai thằng ngồi chung chiếc xe ôm –
            vượt đám đất sét sình lầy vàng quánh, nhão nhoẹt bó
            lấy chân! Mày bước lọt xuống hố sâu ba bốn tấc, phải
            mò kiếm đôi giày. Tao thì đất sét văng lên mặt khi té
            ngã vào vũng lầy!
                 Dù nhọc nhằn, nhưng vẫn vui…

                 An ủi biết bao khi nhìn thấy ánh mắt thương yêu
            trên những khuôn mặt nhăn nheo đen xạm nắng và gió
            biển, đầy  vết hằn  tiềm  ẩn  nỗi  cơ  cực qua  năm  tháng
            triền miên của kiếp người, các bà mệ cười vui khi nhận
            giấy  Chủ  Quyền  Nhà,  sổ  Tiết  Kiệm  và  hộp  sữa  lớn
            Similac…




            42   Cuối Đời Nhìn Lại
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53