Page 49 - CDNL-2018Flip
P. 49

Lần đi đã cực, lúc về chẳng hơn gì!

                 Chúng mày còn nhớ, trong bữa cơm bình thường
            nào đều có bánh tráng - bánh đa dầy, dòn và nhiều mè
            đen - những đặc sản như cá bống kho tộ, thịt đùi heo
            luộc thái mỏng chấm mắm nêm xứ Quảng… Và nhất là
            bánh đập…

                 Sáng  sáng  chúng  ta  được  đại  diện  chính  quyền
            tỉnh chở xe hơi đi chỗ này, chốn kia, quanh thành phố,
            đến khu “làng cà phê” … đi thăm và ngắm nhìn quang
            cảnh nhà thờ Đá có từ thời Pháp thuộc…; được nhìn
            nước sông Trà Khúc cuồn cuộn chảy về xuôi.

                 Và vui hơn vẫn là bốn chúng mình được uống cà
            phê chùa vào sáng sớm tinh mơ khi về đến Ga Saigon
            … nhờ canh bài xập xám qua đêm trên xe lửa.

                 Ừ  nhỉ,  giờ  này  nói  tới  Ga  Saigon,  không  biết
            chúng mày nhớ không; ngày ngao du thành phố Quảng
            Ngãi, khi xe ngang qua cổng xe lửa, nhân viên hướng
            dẫn kể chuyện thật tại xứ này.
                 Hắn  chỉ  ông  già  tóc  bạc  xấp  xỉ  lục  tuần  và  cho
            biết:  “Người  này  tề  gia  giỏi  nhất  xứ  Quảng  đó  mấy
            anh.”

                 Quả thật nghe chuyện xong, mấy đứa mình cười
            xả  láng  và  đều  muốn  “tầm  sư  học  đạo”.  Về  phương
            diện tề gia (ngoài việc trị quốc, bình thiên hạ) thì việc
            học  quản  trị  kinh  doanh  của  chúng  ta  nên  đổ  xuống
            sông Trà Khúc, sông Vệ, hay đổ ra biển xứ Quảng là
            vừa.  Ngay  cả  các  giáo  sư  phụ  trách  giảng  dạy  môn





                                                     Xuân Mậu Tuất  43
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54