Page 70 - CDNL-2018Flip
P. 70

đang ở đâu mà tìm  đường quay về. Thường cứ thoắt

            một cái là cái đầu lại ở đâu đâu. Du hành qua không
            gian và thời gian một cách tự do, dễ dàng.

                 “Làm  sao  hàng  phục  vọng  tâm.  Làm  sao  an  trụ
            chân tâm?” Câu hỏi của một đệ tử Phật lúc đương thời.

            Và cũng là thắc mắc của biết bao người, kể cả tôi. Làm
            sao.  How  to?  Rồi  đổ  xô  nhau  đi  tìm  phương  cách.
            Thiền là một cách. Thân có yên thì tâm mới tịnh. Tâm

            tịnh rồi thì mình sẽ “nhìn đời bằng một con mắt lạnh
            như tro tàn và một trái tim nóng hổi”. Như lời một vị
            thiền  sư  chăng?  Nhìn  đời  và  mọi  sự  việc  mà  không
            thành kiến, không phê phán, không phân chia, không

            sắp loại. Sự việc thế nào, là thế ấy. Để rồi bỗng thấy
            dấy  lên từ  trái tim  nóng hổi niềm  thương  yêu, thông

            cảm và tha thứ vô cùng.
                 Tôi đang nằm đây im lặng. Thiền. Tập nhìn cơn

            bệnh  hoạn  của  thân  xác  và  phản  ứng  của  người  em
            đồng  song  -  tức  là  tiểu  ngã,  cái  personality  ấy  mà.

            Những ngày nằm bệnh viện, cơn đau quằn quại của thịt
            da bị mổ xẻ, của khúc ruột bị hư cắt đi và nối ngắn lại,
            của  các  thứ  thuốc  trụ  sinh,  thuốc  ngủ  và  thuốc
            morphine; tất cả khiến đầu óc mịt mùng. Và từ sự mịt

            mùng  đó  thấy  mình  là  thân  xác  bệnh  hoạn  nằm  trên
            giường bệnh. Thấy mình là những cuống quít sợ hãi,
            những níu kéo, cầu mong. Chân tâm biến mất. Tâm trí

            biến  loạn,  vọng  tưởng.  Bị  thôi  thúc,  lôi  kéo.  Vật  vờ

            64   Cuối Đời Nhìn Lại
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75