Page 74 - CDNL-2018Flip
P. 74

chuyện  kia.  Thương  người  này,  không  ưa  người  kia.

            Hợp ý, hợp khẩu, hợp nhãn v.v.. Phân chia mọi chuyện
            ra thành trắng đen, chấp vào ý mình mà phán đoán. Rồi
            mắc kẹt ở trong đó. Từ đó mua cho mình và gây cho

            người nhiều phiền não, khổ đau. Nghiệp chướng cứ thế
            mà tích tụ. Những ý tưởng và tình cảm vô trách nhiệm,
            rối  rắm,  không  rõ  ràng  đẻ  ra  những  nợ  nần  oan  trái.
            Quán chiếu trong im lặng tôi nhận diện được một số

            nghiệp chướng và oan trái đời này. “Tội từ tâm khởi.
            Cũng từ tâm diệt. Tâm không tội diệt. Cả hai đều hết.”

            Nhưng  còn  những  nghiệp  chướng  từ  vô  thỉ  tàng  tích
            lại? Làm sao mà quán chiếu cho hết trong lúc khẩn cấp
            này?  Phải  sám  hối.  Chỉ  có  cách  sám  hối!  Tôi  nghe
            vọng lên trong tôi lời nhủ thầm này.


                 Tôi  nhờ  Vân  cho  mượn  mấy  cuốn  kinh.  Sáng
            sáng, chiều chiều tôi mở kinh ra đọc. Đọc lần đầu tiên
            trong đời. Đọc như đọc sách. Nhưng đọc thành tiếng.
            Tôi được biết giáo sư V.K. Khoan cũng quay về đọc

            kinh trong hai năm bệnh hoạn trước khi Ông qua đời.
            Qua kinh kệ Ông thấy “Tôi lặng lẽ dìu tôi đi vào một
            cõi mới dấy lên. Cõi đó, lạ lạ, quen quen. Cõi đó hàng

            đêm. Cõi đó, riêng tôi. Một mình.”

                 Bây giờ thế giới của tôi chỉ còn chuyện đọc kinh
            học kệ. Những lúc trí óc rối loạn, tôi đem quán chiếu
            câu nói của Đức Đạt Lai Lạt Ma vẫn từng được ấp ủ

            trong  tâm:  “Hạnh  phúc  đích  thực  là  niềm  an  lạc  nội

            68   Cuối Đời Nhìn Lại
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79