Page 72 - CDNL-2018Flip
P. 72

tôi tự nhiên xé bỏ tất cả những thẻ tín dụng. Đi vào đời

            sống vật chất thật giản dị. Cho đi bớt quần áo. Chỉ giữ
            lại ít cái đủ mặc và một  “bộ cánh” của thời phù hoa
            thuở  trước  phòng  khi  phải  đi  ăn  cưới.  Tự  nhiên  bắt

            chước được cái thói quen của chị bạn là mỗi khi có ai
            cho một cái quần mới, áo mới là lập tức phải cho bớt đi
            một  cái  quần,  cái  áo  trong  số  quần  áo  đương  mặc.
            Nhiều  lúc  cũng  tần ngần. Vì  số  đồ  giữ  lại  thường  là

            những cái mình vừa ý nhất. Nhưng rồi cũng cố gắng
            làm. Và quen đi. Để rồi thấy một hôm mình ngồi trước

            kệ sách, chọn được một mớ đem cho, Sau đó, hễ thấy
            bạn bè ngỏ ý thích cuốn sách nào mà mình có, là mừng
            rỡ  gửi  biếu.  Ngày  xửa  ngày  xưa,  vật  dụng  tôi  đưa
            người khác mượn một cách dễ dàng. Nhưng mượn sách

            là tôi kỹ lắm.

                 Nhiều lúc mặc cảm là mình ích kỷ chăng? Sau này
            nhìn ra thấy mình quá bám víu vào sách vở, vào kiến
            thức. Coi đó là mình. Coi mình là quan trọng! Tủ sách

            tôi  càng  quang  thì  đầu  óc  tôi  càng  nhẹ  nhõm.  Căn
            phòng ngủ ngày càng thưa trống đồ đạc, trông rộng rãi
            hẳn ra. Lâu lâu tâm sự với chị bạn: “một ngày nào đó

            em  có  Đi,  chắc  cũng  dễ  vì  va-li  nhẹ  lắm  rồi!”  Hôm
            nằm bệnh viện mới thấy mình lầm to. Vì tất cả những
            sự  “dọn  mình”  lúc  trước  mới  chỉ  là  như  lá  quét  sân

            chùa. Hành trang vật chất tuy ít thật, nhưng hành trang
            tình  cảm  còn bề bộn, nặng nề. Từ hôm  đó  tôi lo  tập


            66   Cuối Đời Nhìn Lại
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77