Page 73 - CDNL-2018Flip
P. 73

trung  tâm  sức  vào  việc  dọn  dẹp  trong  chính  diện.

            Nhưng không phải dễ. Nhìn vào nội tâm đòi hỏi một sự
            thức tỉnh tuyệt đối. Trong khi đó thì con người cả đời
            chỉ biết phóng ra bên ngoài. Rồi quen thói đi. Sợ sự im

            lặng. Sợ bóng tối. Thức giấc dậy là mắt mở lơ láo. Và
            mở miệng. Có một lần tôi nghe một cậu em ít nói bảo
            tôi  là:  “Nếu  tạo  hoá  muốn  con  người  nói  nhiều  hơn
            nghe, thì con người phải có hai cái miệng và một cái tai

            chứ. Đằng này con người có hai lỗ tai và một cái miệng
            vừa dùng vào việc ăn và việc nói, thì mình phải hiểu ý

            Trời  là  muốn  mình  nói  ít  nghe  nhiều  mà.”  Tôi  nghe
            thấy hợp lý nên sau đó mỗi khi nhớ, cái miệng của tôi
            cũng  ít  phải  làm  việc  hơn.  Tôi  tập  nghe  nhiều  hơn.
            Nghe âm thanh. Và nghe cả sự im lặng nữa. Rồi khám

            phá ra rằng sự im lặng rất ngọt ngào, bao dung. Một
            tiếng lá rơi, một tiếng chim vỗ cánh, một thinh không
            tĩnh lặng dẫn đưa tâm hồn vào một niềm hoan lạc vô

            cùng.  Từ  đấy  thấy  nhạc  hòa  tấu,  nhạc  thính  phòng,
            tiếng  hát  Khánh  Hà,  Don  Hồ,  chỉ  là  một  thoáng  gió
            quạt nan trong cái nóng hầm hập của đêm hè trần gian.

            Từ đấy thấy trìu mến cái âm thanh của im lặng. Của
            một mình. Không thấy cô đơn. Không buồn chán.

                 Tôi  nằm  im.  Nhắm  mắt.  Nghe.  Thấy  những  ý
            tưởng hỗn tạp tiếp nối chạy trong đầu như những cụm

            mây bay ngang bầu trời. Không ngừng nghỉ. Thích cái
            này, không thích cái kia. Muốn cái này, không muốn



                                                     Xuân Mậu Tuất  67
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78