Page 249 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 249

Chiếc  xe  gia  tốc,  chồm  tới,  cố  gắng  bắt  kịp  người
            thanh niên phóng bạt mạng kia. Đèn đường bật lên đỏ. Cả
            hai đậu song song chờ. Tài xế quay cửa kiếng xuống, chồm
            đầu ra ngoài, phun nước miếng cái phẹt xuống đường, nói
            lớn với kẻ làm anh giựt mình hồi nảy:

                 ‘Mầy đứng lại cho tao lạy mầy mấy cái chớ mầy chạy
            kiểu đó chắc tao chết vì đứng tim. Mầy tội nghiệp tao với
            chớ! Tao đâu có muốn vô tù đâu!’

                 Người  thanh  niên  nhăn  răng  cười  rồi  chỉ  chờ  đèn
            đường bên kia vừa bật qua màu vàng là phóng thẳng bất kể
            những chiếc chót của làn lưu thông ngược chiều chưa qua
            hết khoảng đường trước mặt.

                 Tôi cười thầm. Anh tài xế nầy nói chuyện có văn hóa
            giao thông ghê. Chẳng bù với tháng trước tôi ngồi trên xe
            buýt, cũng trường hợp tương tợ, tên nhóc tì phụ xế kiêm
            bán vé đã ló đầu ra ĐM lia chia rồi tuyên bố một câu xanh
            dờn:

                 ‘Mấy muốn tự tử thì về nhà mà tự tử, ngon thì vô đồn
            công an mà tự tử. Mầy nên nhớ mạng mầy chỉ có ba chục
            triệu thôi không hơn đâu.’

                 Không  khí  im  lặng  nảy  giờ  trở  nên  sôi  động  bằng
            những lời bàn tán chung quanh chuyện chạy ẩu của xe nầy
            xe kia. Anh tài xế nói lớn:

                 ‘Làm nghề nầy thấy cái chết của thiên hạ quá thường
            nên nhàm luôn, trở thành vô cảm trước máu me. Chết vì
            chạy ẩu xị, chết vì do xe lớn lấn đường, do tài xế mệt mỏi,
            xỉn xay, ngáo đá, hay do đường xá xấu hư làm lạc tay lái...
            Muôn ngàn lý do, kể tới mai chưa hết!’
                 Tôi lên tiếng cho vui:



            Trang 240                         Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59
   244   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254