Page 251 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 251

Tôi  không  biết  gì  thêm  từ  hai  tiếng  trả  lời  gọn  lỏn
            kiểu miền Tây của bạn  nhưng biết  chắc chắn  rằng người
            đàn ông phụ vợ bán bánh kia là người đặc biệt. Và tôi thấy
            mình cần phải tìm hiểu anh ta.

                 Vậy mà sau gần cả tháng tôi mới làm thân được với
            Thanh. Cũng nên kể ra đây lần gặp gỡ của tôi với Thanh.



                 2.

                 Sáu giờ sáng trời còn lờ mờ nhưng thành phố đã thức.
            Những  người  lớn  tuổi  đi  bán  giấy  số  bắt  đầu  đổ  xô  ra
            đường. Mấy chiếc xe bán thức ăn nầy nọ đã được đẩy ra vị
            trí và đốt lò. Tôi thay quần sọt ra đi tới chỗ người bạn tôi
            chỉ hôm nọ và ngồi xuống một cái ghế nhỏ không thể nhỏ
            hơn  để  kế  bên  hai  xửng  bánh  bao  bánh  giò  của  cặp  vợ
            chồng nầy. Người vợ luôn tay lấy bánh bỏ vô bao xốp trao
            cho khách với nụ cười giao tế. Người chồng lãnh nhiệm vụ
            thâu tiền. Nụ cười cũng có trao đổi với khách nhưng hơi
            gượng  gạo.  Tiếng  cám  ơn  luôn  luôn  thốt  ra  mỗi  khi  anh
            hoàn thành một dịch vụ.

                 Ngồi câu giờ cố ăn hết một cái bánh bao và một cái
            bánh giò nóng, tôi liếc chừng chừng quan sát con người đặc
            biệt kia.
                 Hình như anh ta cũng bắt  thóp  được  ý định  của tôi
            nên thỉnh thoảng đưa mắt ngó. Tôi phóng ra con bài ngoại
            giao bằng nụ cười và cả cái nheo mắt nhưng anh cố tình
            làm lơ. Ăn xong ý chừng đã ngồi hơi lâu tôi mua thêm một
            cặp bánh nữa và đưa cho anh tờ giấy nửa triệu, với câu nói
            nhỏ:

                 ‘Anh khỏi thối, mình xin phép được chia sẻ với anh.’


            Trang 242                         Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59
   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256