Page 256 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 256

Mọi người reo hò khi viên Trung Úy được kéo lọt vô
            sàn. Bên ngoài đạn vẫn vẽ những lằn đỏ cong cong. Tiếng
            người phi công nói:

                 ‘Anh may mắn cùng mình, những trường hợp như vừa
            rồi một trăm phần trăm là rớt xuống.’

                 Viên Trung Úy lột ba-lô ra, cúi xuống vỗ vỗ, nói trong
            sự ngạc nhiên của những người không biết chuyện Trung sĩ
            Tánh:

                 ‘Cám  ơn  em  đã  cứu  anh,  anh  sẽ  làm  tròn  lời
            hứa…chắc chắn như đinh đóng cột.’
                 Tôi  không  thể  nào  chịu  nổi  cảnh  người  vợ  khóc
            chồng. Cô ta ngã xuống như cái bị rách ai đó liệng xuống
            đất, đầu úp lên cái ba-lô, hai tay ôm choàng như ôm người
            tình.

                 Đau lòng như xé ruột tôi muốn bỏ đi nhưng nhà cô ta
            đơn chiếc quá, chỉ có một mẹ già, bà đương đứng xơ rớ với
            cặp mắt đỏ hoe, không biết thương cho số phần con cháu
            mình hay thương thằng rể vắn số. Chừng một giờ sau tôi
            kiếu, đi chập choạng như về từ đám tang người em ruột thịt
            của mình, không còn nhớ mình lang thang ngoài đường đã
            bao lâu.


                 4.


                 Tôi trở lại căn nhà đó chừng năm lần nữa mỗi khi về
            phép. Lần nào cũng vậy, tôi cố tình ngồi lại trong thời gian
            thiệt ngắn. Tôi sợ tình cảm trai gái nẩy nở. Mọi chuyện rồi
            không biết sẽ về đâu. Đúng hay sai. Con bé T tứ thừa học
            càng ngày càng giỏi. Mẹ bé cho biết cha bé ngày trước đùa
            là nếu anh hy sinh thì bất cứ giá nào em cũng xin cho bé vô

            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 247
   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261