Page 255 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 255

Thạch Buôn lạy như tế sao rồi chuồn thẳng.

                 Tôi  cởi  áo  trận  đắp  cho  Tánh.  Nó  run  lập  cập  than
            lạnh liên hồi. Hai tay tôi nắm hai bàn tay lạnh ngắt của nó
            nói:  Không  sao  đâu  để  anh  đem  ba-lô  về  cho.  Mà  chắc
            không cần nữa, em lo được chuyện đó. Dễ mà! Nó nhắm
            mắt thì thào: ‘Coi tử sinh cỏ rác dưới chân…’Tôi vuốt mắt
            nó, đứng dậy chùi nước mắt của mình. Chúng tôi ở kế nhau
            cũng hơn một năm. Mến tay mến chưn. Nó đoán biết ý của
            tôi, không bao giờ làm trái, cũng không sa đà trong chuyện
            cờ bạc, gái gú mỗi khi ra thị xã…

                 Đạn trung liên của địch bắn liên hồi nhưng chiếc trực
            thăng  bốc  quân  điêu  luyện  luồn  lách  cũng  hạ  xuống  an
            toàn. Chừng chục thương binh được di chuyển lên sàn phi
            cơ lẹ làng không thể tưởng. Viên Trung Úy trách nhiệm ra
            lịnh cho những ai lên trước lên sau sắp hàng thứ tự. Cuối
            cùng khi phi cơ vừa nhấc mình lên thì cũng là lúc ông chạy
            ra cố gắng cho phần mình.
                 Cái ba-lô nặng làm ông chạy chậm, gió phần phật từ
            cánh quạt gần như đuổi ông ra xa. Cuối cùng trong lúc gần
            hụt thì hai tay giơ lên của ông được hai binh sĩ nào đó trên
            phi cơ chụp dính.

                 Phi  cơ  bốc  lên  cao,  khỏi  ngọn  cây.  Đạn  bắn  chéo
            chéo bên tai và gió thổi vù vù. Viên Trung Úy thấy mình
            càng lúc càng tuột ra khỏi tay người nắm. Cái chết đã cận
            kề. Bỗng nhiên ông thấy mình được nắm vững, thân mình
            ông với cái ba-lô trên vai treo tòn teng song song với càng
            trực  thăng.  Một  người  thương  binh  nào  đó  đã  cố  nhoài
            mình ra nắm được hai cái quai đeo của ba-lô. Chắc chắn.







            Trang 246                         Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59
   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260