Page 265 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 265

Cây du đứng giữa đồng cỏ rộng mênh mông của vùng
            bảo tồn Point England, cách mép biển hơn trăm bước chân.
            Từ nhà ra đó, mất mười lăm phút đi bộ.

                   Một cái cây to. Thân nó lớn gần bốn vòng ôm. Ở chỗ
            cao hơn đầu người, nó tẽ ra nhiều nhánh, nhánh cong nhánh
            thẳng xen như cuốn vào nhau, tất cả vươn lên làm thành
            một  tán  lá  dày  và  rộng,  nhìn  cứ  như  một  tác  phẩm  điêu
            khắc của thiên nhiên.

                   Những  sáng  đi  bộ  thể  dục  dọc  biển  hay  những  buổi
            chiều rảnh, tôi thường ra ngồi ở gốc cây du. Ngồi trên rễ
            nó. Dựa lưng vào thân nó.

                   Ngồi đó, tôi phóng tầm mắt qua eo biển nhỏ thấy nhà
            cửa san sát phía bên kia. Ngồi đó, tôi thả mắt trải rộng trên
            đồng cỏ xanh tít tắp phía xa xa. Ngồi đó, tôi đưa mắt ngắm
            ngọn  núi  Wellington  nhỏ  hiền  có  hình  một  con  voi  phục
            đầu quay về phía mặt trời lặn. Ngồi đó, tôi điểm mặt mấy
            con người sáng nào ra đấy cũng gặp, đã đến trong đời tôi
            chỉ là phút giây nhưng chắc sẽ còn đọng lại lâu trong tôi:
            một cô gái người Hoa đi bộ nhiều lượt trên lối đi xuyên cỏ
            ven biển, một ông già da trắng với bốn con chó to từ bãi cát
            đi lên rồi lại mất hút ở chỗ bờ biển phía đằng kia, một anh
            thanh niên da trắng với hai cô bé rất xinh tuổi cỡ năm và
            sáu chạy bộ từ trong phố đến chỗ  cây du thì ngừng nghỉ
            chốc lát rồi sau đó lại chạy về...

                   Ngồi đó, tôi có những phút giây rất riêng.

                   Một hôm, có một ông già tôi đoán là người Maori đi
                                                     «
                                                               »
            qua, tiến đến. Tôi đưa tay chào ông. Ông  Morning!  chào
            lại, tự giới thiệu mình người Maori. Ông ngó cái cây với vẻ
            chăm chú. Tôi bảo tôi thích cái cây. Ông chậm rãi, “Ông cố
            nội tôi trồng đấy”. Tôi hỏi tuổi cây. Ông bảo, “Trên trăm


            Trang 256                         Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59
   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270