Page 266 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 266
năm”, rồi tâm sự, “Lâu lâu tôi ghé về thăm nó một lần”. Tôi
xúc động, không hỏi ông ở đâu về. Lát sau, ông ra dấu chào
từ biệt, bỏ đi, dung dị, dáng phục phịch khuất dần ở chỗ
lùm cây cuối bãi.
Người Maori là người bản địa, có mặt ở đất này đã hơn
nghìn năm.
Vào đầu những thập niên của thế kỷ 18, hải quân Anh
đổ bộ lên mảnh đất này, đặt tên New Zealand và tuyên bố
là đất của vua Anh, nhưng bị người Maori chống lại quyết
liệt. Sau gần một thế kỷ giao tranh đẫm máu, cuối cùng hai
bên phải ký kết với nhau hiệp ước Wantangi vào năm 1840,
theo đó người Maori công nhận quyền bảo hộ của hoàng
gia Anh để đổi lại được người Anh thừa nhận quyền sở hữu
đất đai vốn là của chính mình.
Cho đến nay, người Maori là người bản xứ thiểu số,
chiếm 15% dân số New Zealand gần năm triệu người.
Tôi cứ nghĩ miên man, cái sự mạnh được yếu thua có
lẽ đã là chân lý của lịch sử.
Không phải đả động đến ai khác, tôi chỉ cần đưa ra
trường hợp của nước tôi. Lịch sử Đại Việt cũng có những
lúc diễn ra theo cái cái qui luật mạnh được yếu thua như
thế. Cái mạnh, có khi bằng quân sự nhưng cũng có khi chỉ
bằng đôi tay yếu đuối của một người đàn bà. Tôi muốn nói
đến trường hợp công chúa Huyền Trân và trường hợp công
nữ Ngọc Vạn.
Huyền Trân công chúa vâng mệnh vua cha Trần Nhân
Tông, về làm vợ vua Chiêm Thành Chế Mân, năm 1306, để
đem về mảnh đất sính lễ là hai châu Ô và Lý, chạy dài từ
đèo Hải Vân đến bắc Quảng Trị ngày nay.
Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59 Trang 257