Page 220 - CDNL-2018Flip
P. 220

Tháng 8 năm Ất Mão 75, tôi theo đoàn người xuôi

            Nam. Vài tháng trước, trên những chuyến xe này thì ai
            cũng tay xách nách mang vài cân gạo, mấy ký ngô. Họ
            tranh nhau để trên kệ xe và nếu không còn chỗ thì dấm

            dúi  dưới  gầm  ghế.  Dài  dọc  dặm  trường,  con  đường
            Quốc lộ Bắc Nam ngót hai ngàn cây số. Chuyến xe đi,
            chở  tấm  lòng  của  người  ở  lại  cho  người  thân  thích
            miền  Nam  “lỡ  dại  ra  đi”  để  sau  hai  mươi  năm  sống

            cuộc  đời  đói  khổ.  Những  tin  ấy,  ngày  ngày  trên  mặt
            báo, trên loa nối chằng chịt phố phường. Quý thay tình

            máu mủ họ hàng. Dòng sông chia đôi song không cắt
            được lòng người.

                 Nhưng hôm nay, chuyến xe đi chỉ chở những hoài
            mong vương vấn mất còn, vì chính tâm trạng tôi là thế,

            nên lòng tôi trở nên bao dung, xóa tan đi mặc cảm mỉa
            mai.  Chẳng  hạn  như  “vào  không  ra  có”  với  những
            người, đa số không phải như tôi nghĩ, thì thôi :

                                                               (*)
                 -  “Thế sự thăng trầm quân mạc vấn” !  ta thắc
            mắc làm gì.


                 Thưa cậu,

                 Tính đến hôm nay, cậu cháu mình đã xa nhau 21

            năm rồi. Tuổi thiếu niên hồn nhiên của cậu cháu mình



            (*)
              Nghĩ đời mà chán. Cao Bá Quát
            214   Cuối Đời Nhìn Lại
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225