Page 224 - CDNL-2018Flip
P. 224
- Mày coi nhà, tao về làng xem sao. Bỏ căn nhà
này trống không là họ vào chiếm đấy.
Tôi ở một mình. Đêm sợ ma không dám ngủ.
Thức trắng đêm. Mệt quá nên thiếp đi. Chợt nghe tiếng
reo hò cùng kèn trống vang dội từ phía bờ sông lên, từ
dốc Lò Châu, Cổng Hậu. Năng Tĩnh đổ về trước dinh
Tỉnh trưởng. Tiếng hò reo vang dội phố phường : “Độc
lập rồi ! Độc lập rồi !”.
Buổi chiều cậu Diễn từ quê lên, cậu đóng cửa, rồi
thì thầm bảo :
- Về thôi !
Tôi hỏi:
- Về đâu ?
- Về nhà ông nội họ hàng cháu chứ về đâu ! Bên
nhà ông bà ngoại cháu, đâu còn ai.
*
Năm ấy, tôi 12 tuổi và em gái tôi 10 tuổi. Anh em
tôi lớn lên như cỏ dại, sống vật vờ trong gia đình bà
thím phải đi làm thuê, làm mướn nuôi ba đứa con thơ
xấp xỉ tuổi tôi. Thím lâm vào cảnh này cũng do ông
chú tôi thuộc loại phá gia chí tử. Bởi có mấy sào ruộng
ông nội tôi chia cho, chú đem bán dần trong các canh
tài xỉu, xóc đĩa. Lần cuối, nghe đâu chú đòi bán cái nhà
mái rơm vách đất này để tiếp tục lao vào canh bạc đỏ
218 Cuối Đời Nhìn Lại