Page 225 - CDNL-2018Flip
P. 225
đen. Ông nội tôi nghe tin ấy vội sang. Tay ông cầm
một mớ rơm, bước vào nhà. Ngồi trên chiếc chõng tre,
ông gọi chú ra đứng trước mặt rồi nhỏ nhẹ bảo :
- Bố nghe anh định bán cái nhà này. Vậy vợ con
anh ở đâu ? Bố chia cho anh, dù là nhà tranh vách đất
nhưng nó cũng là nơi vợ chồng, con cái anh có chỗ đi
về. An cư mới lạc nghiệp ! Thế mà ruộng bố mẹ cho
đem bán hết, đẩy đến chỗ sạt nghiệp chứ lạc nghiệp gì.
Giờ lại đòi bán nhà. Thì thôi thế này ...
Ông tôi xuống giọng bùi ngùi:
- Tài sản bố mẹ cho thì nó thuộc về vợ chồng anh
rồi. Muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cấm. Ruộng
anh bán đi, vợ con anh khổ. Nay anh bán nhà thì bố
chịu tiếng ác thay anh. Bố sẽ đốt nhà. Rồi anh dẫn vợ
con anh đi đâu thì đi. Rơm bố đem sẵn đây. Anh để
cho vợ con anh có chỗ chui ra chui vào. Hay bán ? Trả
lời một lần cho bố tính.
Nghe ông tôi nói vậy, chú tôi chắp tay thưa:
- Con mới định thế thôi. Chứ con bán nhà, thì vợ
con con ở đâu. Bố tha lỗi cho con.
- Thế thì được.
Ông tôi nói xong quơ mớ rơm đi về.
Đêm hôm ấy, chú tôi lẳng lặng bỏ đi. Tính đến
nay đã hơn mười năm, chẳng có tông tích. Thím tôi lấy
ngày ấy làm ngày giỗ chú.
Xuân Mậu Tuất 219