Page 226 - CDNL-2018Flip
P. 226
Sau hơn một tháng lang thang tìm họ, tìm hàng.
Có người còn ở lại. Có người lại ra đi lần nữa. Chẳng
biết biển cả có cưu mang !
Tôi đi tìm trong mơ hồ dĩ vãng tuổi thơ tôi, những
người chú, người dì ruột thịt. Có chỗ tôi nhận được sự
yêu thương, có chỗ rất lạnh lùng, hời hợt cho rằng tôi
đi thăm chỉ là vào xin của và sự khốn cùng nhất trong
tôi như lưỡi dao cưa xé thịt da, là ý thức hệ hai bờ địa
ngục. Tôi qua Cổ Thành Quảng Trị tan hoang. Cậu
Long con bà ba của ông ngoại tôi tan thân xác năm 72
vẫn còn ở đó. Sau này chỉ là chiếc mộ gió cho hương
khói quê miền Đông Bắc. Qua cầu Hàm Rồng, đêm
còn mờ bụi lạnh cuối thu. Dòng sông Mã mù sương.
Rồi ra tàu cũng đậu lại, bên ngọn đèn hiệu đỏ lắc lư.
Đây là ga xép Đặng Xá, nơi hai mươi bốn năm xưa các
cậu cháu tôi xuống xe, rồi thi nhau chạy ào ạt về làng.
Bây giờ tôi đã hơn bốn mươi. Nhưng soi gương thì
chẳng phải bốn mươi mà nhăn nheo dúm dó như cụ
năm mươi. Nguyên do cũng là thời lừa lọc, buôn gian
bán lận. Người với người chẳng là gì ngoài vồ vập
miếng ăn vào mình. Tôi là ai nhỉ ? Thời đó tôi nào biết
tên cúng cơm của tôi, ngoài tên “phe phẩy” ! con ông
này, cháu bà nọ ư ? Danh giá ư ? Chôn đi hết cái nhân
cách mà sống.
Hình như tôi đang đi về nhà mà bước chân như đi
về quá khứ. Làng ông ngoại tôi kia rồi. Bóng cây đa
220 Cuối Đời Nhìn Lại