Page 227 - CDNL-2018Flip
P. 227

đầu  đình  tỏa  bóng  mờ  mờ.  Tiếng  gà  rải  rác  lạc  loài.

            Đêm  vẫn  còn  đêm.  Yên  bình,  thanh  thản.  Hết  rồi
            những đêm đuốc lửa chập chờn, loáng bóng mặt người
            bừng  bừng  sát  khí.  Hết  rồi  những  hồn  thực  hồn  oan

            lang thang về nghĩa địa cuối làng.

                 Đêm  “14  tuổi  tôi”  bỗng  giờ  trở  lại  câu  nói  độc
            thoại  của  cậu  Hoàng:  “Chết  là  cái  chắc”.  Đêm  của
            chén  cơm,  lén  lút  bên  bát  nước  lã  và  ba  cây  nhang

            trong căn nhà ẩm mốc của cậu Diễn, nằm xế đình làng.
            Cậu bảo : “Khi nào nghe thấy tiếng súng thì quỳ xuống,
            lạy bốn lạy cho linh hồn ông ngoại cháu thanh thản ra
            đi”.


                 Ngày ấy, thời gian đợi chờ căng như sợi dây đàn
            và khi ba tiếng chát chúa vọng lại, giải tỏa được lo âu
            hồi hộp thì đau thương ụp xuống. Cậu Diễn vội vàng
            đốt  nhang.  Tôi  bò  ra,  ngồi  gục  trước  nắm  cơm,  bát

            nước.

                 - Thế là ông ngoại tôi đã lên trời !

                 Rồi cũng chỉ hai tháng sau, giữa cảnh trời đất mịt
            mù, tình người đứt đoạn. Cậu Diễn sang nhà thím tôi.

            Cậu nhìn trước nhìn sau như thằng kẻ trộm, mới bước
            vào nhà. Cậu xoa hai bàn chân đầy đất ra sau và hỏi :

                 - Thím đâu ?

                 Thằng em con chú tôi nhanh miệng :




                                                    Xuân Mậu Tuất  221
   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232