Page 229 - CDNL-2018Flip
P. 229
ngáo ngổ trong làng. Cậu sợ họ nói là làm, nên đã đến
nhà bảo anh chị ấy : “Để tôi báo cho con cháu bà ấy ở
làng Xá họ sang bốc đi. Chứ mình đào mồ cuốc mả
người ta, sợ không tốt cho phúc đức nhà mình ...”
Nghe cậu nói vậy, mẹ anh Tèo cũng bảo con dâu :
- Nhà mình có đức nên mới được chia chân ruộng
tốt như thế. Thôi để ông ấy báo cho con cháu họ đưa
đi... dương sao âm vậy, đừng để oán khí vào làm mất
“cái đức” đang thịnh của nhà mình con ạ....
Cậu thấy chị Tèo ngồi im, chắc thuận theo lời mẹ.
Nhưng chị với tay lấy miếng trầu rồi nhìn thẳng vào
cậu, bảo :
- Ông báo người ta làm sớm sớm và tôi cũng nhờ
ông nói cho họ biết rằng : “Cái gì trên đất của tôi là tài
sản của tôi. Cái quan tài, cái tiểu sành cũng là của nhà
tôi. Mẹ chồng tôi, ông thấy đấy, hơn tám chục rồi,
chẳng biết đi lúc nào. Nếu là cái quan tài, vợ chồng tôi
về lau chùi rửa ráy để làm “áo” cho cụ lúc ra đi. Nếu là
cái tiểu thì để dành lúc cải táng, khối tiền ra đấy. Khỏi
lo”.
- Chị cứ nói thế, chứ dân mình giờ càng ngày càng
no ấm. Tiền của nghe nói càng sung túc. Lúc ấy cụ
chẳng may có mãn phần thì quan tài không những bằng
gỗ vàng tâm mà còn bằng gỗ sồi, gỗ sến ấy chứ.
Xuân Mậu Tuất 223