Page 221 - CDNL-2018Flip
P. 221
khác gì lưỡi dao sắc ngọt cắt phăng đi, đẩy vào niềm
vô vọng.
Trên chuyến xe đi về phương Nam tìm cậu, cháu
đã may mắn kiếm được cậu Hoàng ở Gia Định. Hồi
cậu Hoàng trốn nhà ông Ngoại đi, mẹ cháu bảo cháu
mới được ba tuổi. Sau này bố cháu kể rằng bà ngoại
chỉ sinh được mẹ cháu rồi mãi mười năm sau cậu mới
ra đời. Trong khoảng thời gian ấy, ông ngoại bỗng đem
về đứa con trai ngoại hôn của ông trao cho bà. Đấy là
cậu Hoàng, người cậu đang ngồi cùng cháu trong cảnh
ruột thịt thấy nhau mà cảnh nhà thì tàn lụi tan hoang.
Người ta dạy nhau cùng hóa thân làm cái mình chẳng
có. Trong cái mù mờ của cuộc sống, cái đúng cái sai
đều đúng hết rồi bỗng chốc lại thành cái đúng cái sai
đều sai hết. Tựu chung cũng là cái lưỡi mà ra cả. “Cái
lưỡi không xương nhiều đường lắt léo” Cổ nhân đã nói
thì chẳng sai chút nào cả. Ấy cũng là lúc cậu Hoàng
hỏi cháu:
- Chắc là ông ngoại đã chết thời cải cách ? Cháu
chưa kịp trả lời thì cậu đã thở dài nói tiếp.
- Mà chết là cái chắc !...
Câu hỏi và câu trả lời của cậu hình như để xác
nhận rằng một cơ ngơi đồ sộ, một chức tước bé bỏng
thời chiến tranh Pháp Việt nhập nhằng của ông đã là
một bản án có sẵn.
Xuân Mậu Tuất 215