Page 30 - CDNL-2018Flip
P. 30

Và ôi chao ! Nhớ đến dĩ vãng là nhớ đến mẹ già :

                       Tôi nhớ mẹ tôi thưở thiếu thời

                       Lúc người còn sống tôi lên mười
                       Mỗi lần nắng ấm reo ngoài nội
                       Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.

                 Mẹ tôi về làm dâu nhà Lê tôi năm mẹ tôi mười hai

            tuổi, cha tôi năm ấy lên tám . Ở nhà quê thời ấy còn tục
            tảo hôn. Cha tôi là con trai trưởng nên các cụ muốn có
            dâu sớm để rèn cặp từ nhỏ, lớn lên sẽ thay mẹ chồng

            quán xuyến gia đình, trông coi từ đường, lo giỗ chạp tổ
            tiên. Mẹ tôi mù chữ, nhưng tính nhẩm công xá thợ cầy
            thợ cấy thì nhanh không ai bằng. Ông nội tôi làm ông

            Đồ mở trường dạy học tại nhà. Các ông Đồ họ Lê nhà
            tôi nổi tiếng hay chữ và viết chữ rất đẹp. Sĩ tử quanh
            vùng thời đó đã có câu truyền :

                       Muốn chữ tốt đến làng Lủ

                       Muốn học qui củ đến làng Và

                 Làng  Lủ  là  tên  nôm  làng  Kim  Lũ  huyện  Thanh
            Liêm tỉnh Hà Nam quê tôi. Làng Và là tên nôm làng
            Yên Đổ quê Cụ Tam  Nguyên Nguyễn Khuyến. Làng

            tôi dành ra một mẫu ruộng công điền của làng gọi là
            ruộng “khuyến học.” Sĩ tử trong làng ai đi thi hương đỗ
            “nhất cử” tức thi một lần lấy cử nhân ngay thì được ăn
            ruộng này. Ba năm sau, ai đỗ nhất cử thì phải nhường

            lại cho người ấy ăn, vì :


            24   Cuối Đời Nhìn Lại
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35