Page 272 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 272
Trong bối cảnh cuộc sống mở rộng và chuyển biến
nhanh, sự phân hóa văn hóa hay giá trị giữa hai thế hệ cận
kề nhau xảy ra là điều dễ hiểu. Cho nên, trong khi tôi vẫn
nghĩ bất cứ ai đi xa thì cũng muốn quay về mà lớp con cháu
chỉ nghĩ đến sự đi xa đi mãi, quả đã khiến tôi có ý nghĩ
giữa chúng tôi đã có một mối quan hệ cắt lìa!
Chỉ là đôi ba tháng một cuộc rong chơi, mọi sự sẽ qua
nhanh.
Điều này làm tôi nghĩ đến mối quan hệ gia đình lỏng
lẻo thường thấy trong một xã hội phát triển phương Tây.
Ở kế bên nhà con tôi có một ông cụ người da trắng
sống một mình trong một ngôi nhà rộng. Tuổi ông ngoài
tám mươi. Tôi vẫn thấy ông quanh quẩn ra vào chỗ cửa hay
sân trước sân sau, đi xa đến chỗ cổng để xem cái thùng thư
hoặc ra siêu thị thì phải ngồi xe lăn máy ông tự lái. Nghe
nói ông có nhiều con, họ mua ngôi nhà này cho ông ở chỉ
lâu lâu ghé về thăm, vì ông không muốn vào ở nhà nuôi
người già. Việc chợ búa và ăn uống, ông nhờ chị giáo viên
nhà ở phần phía trước hằng ngày lo cho.
Tình cảnh người già sống thui thủi, không là bất
thường trong một xã hội như ở đây. Người già cũng như
người khuyết tật thường muốn tự làm lấy những việc họ có
thể làm được. Vì thế bất kỳ một sự giúp đỡ không đúng chỗ
của người khác cũng rất dễ làm cho họ bị tổn thương. Khác
với xã hội Á Đông mình. Nghĩ, trong xã hội Á Đông ngay
cả bây giờ, người già nếu không được sống cùng con cái thì
sự thể sẽ như thế nào khi mà xã hội chưa chuẩn bị một cơ
chế an toàn dành cho họ? Tôi cảm nhận ra ngay việc người
phương Tây tập cho con cái biết sống tự lập từ rất sớm, là
có lý. Định chế cá nhân sống tự lập cùng với cơ chế an sinh
xã hội dành cho người già ở các xã hội ấy, là có tính nhân
Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59 Trang 263