Page 278 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 278
nào cũng có thì phục cách làm ăn của người ta, thấy người
châu Á qua lại liền liền thì đâm ra nghĩ hay là đất này là nơi
san sẻ bớt gánh nặng về người cho một vài nước có dân số
đã quá đông?...
Tôi rất muốn nói nhiều điều của cái xứ rất thanh bình
này nhưng không thể, mà chỉ đôi điều thôi tôi thấy được
theo cái nhìn chủ quan của tôi.
Trên đường xe chạy bên trái, nhiều ngày mà tôi vẫn
chưa quen. Cô em tôi từ Mỹ qua chơi, ở đến mấy tuần mà
không dám ngồi vào tay lái lần nào.
Đường thường cong và nhiều cua quẹo, lại dốc lên dốc
xuống luôn luôn, khiến người từ xa đến nhìn xe cộ nhiều
khi thấy nó cứ nháo nhào, cũng ra vui mắt. Tôi và nhà tôi đi
trên phố, mỗi lần băng qua đường tôi đều nhắc “Ngó bên
phải”, đến giữa đường thì nhắc “Ngó bên trái”.
Đường nội thành hay ngoại thành gì cũng đều gọn đẹp
và thông thoáng, đều chiếu cố đến người già và người
khuyết tật. Có một điều tôi cho là bất tiện, là đang đi trên
đường mà muốn biết đường tên gì thì thật khó khăn. Tên
đường không đi kèm với số nhà hay có trên bảng hiệu như
ở Sài Gòn đã đành, chỉ có ở các giao lộ mà có phải ở đó lúc
nào cũng có đâu.
Thùng rác và nhà vệ sinh thì chỗ nào cũng có, tôi cho
đấy là dấu hiệu của một cuộc sống khỏe mạnh. Chỗ đi vệ
sinh nào cũng đều sạch và đều miễn phí, điều mà ở quê nhà
có lẽ còn phải lâu lắm mới có được. Điều này có liên quan
đến cái tâm và cái tầm của những người phụ trách việc
quản lý xã hội, nhất là đến trình độ dân trí của một nước.
Ăn mày nếu kể cả những người ngồi bên lề phố có cái
nón để ngửa trước mặt thì tôi có gặp. Đôi lần qua khu Glen
Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59 Trang 269