Page 279 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 279
Innes, tôi hay gặp một người đàn ông đội cái nón chùm hụp
ôm cây guitar ngồi hát nghêu ngao ở bên cửa khi shop này
khi shop kia với cái nón khác trên mặt đất chứa những đồng
tiền xu người đi qua bỏ vào đấy. Người nghèo thì rải rác,
không nhiều, tôi thấy họ không bộc lộ những hành vi hay
ngôn ngữ làm người khác phải sợ, mà chỉ lẳng lặng, họ như
những gợn sóng lăn tăn ở bên dưới lớp phồn vinh êm ả của
một xã hội mà cái giàu với cái nghèo không phải là không
có khoảng cách lớn. Ở những nước mà bề mặt xã hội nhếch
nhác luộm thuộm còn là phổ biến thì cái nghèo hiện ra
thường không khiến người ta chú ý, còn ở đây thì một nét
nghèo hiện ra dù nhỏ cũng dễ gây nên cảm xúc.
Có một vài chi tiết lặt vặt, có lẽ cũng nói lên một điều
gì đó chăng nhưng tôi sẽ không kể nhiều, như xe hơi Nhật
là phổ biến, như thư viện có vẻ chỗ nào cũng có, như chữ
café thì thường thấy còn chữ coffee thì họa hoằn mới gặp,
như chữ centre thay thế hẳn chữ center v.v…
Trong những điều tôi thấy, có việc người ta sử dụng gỗ
là làm cho tôi phải chú ý hơn cả. Gỗ được người ta dùng
gần như vào mọi chỗ: nhà cửa, sân trời trước hay sau nhà,
bậc cấp, sàn nước, tường rào quanh nhà, bồn hoa, be bờ tôn
nền, cầu hay lan can, cọc rào ở những nơi công cộng như
bờ nước hay công viên, nẹp hai bên lối đi, nhiều cột điện
vẫn bằng gỗ v.v…
Suốt dọc quãng đường hơn 300km từ Auckland đến
công viên quốc gia Tongariro phía nam, hàng rào gỗ hai
bên đường hầu như không gián đoạn. Bên ngoài xe chạy.
Bên trong chăn thả gia súc. Và trong đó ngang dọc những
hàng rào phân ranh các diên tích, cũng bằng gỗ… Cơ man
nào là gỗ. Gỗ tròn, dẹt, vuông, to nhỏ, ngắn dài đủ cỡ.
Trang 270 Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59