Page 280 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 280
Từ Auckland lên Northland phía bắc, qua khỏi Bay of
Islands, đi về cả nghìn cây số, hầu hết là những con đường
đèo, cũng mênh mông núi non và đồng cỏ, thì tôi chỉ thấy
đôi chỗ có hàng rào gỗ bên đường ở những đoạn có địa
hình bằng phẳng.
Có những chỗ gỗ được dùng mà tôi thấy nó chẳng có
tác dụng gì cả, như hai bên lối đi dọc biển tôi thường ra
mỗi sáng, đoạn thì trải nhựa, đoạn chỉ là lối mòn đều hai
bên nẹp ván có chỗ lâu ngày bị chìm hẳn đi, tôi thấy nó phí
phí thế nào. Gỗ lấy từ rừng hay từ đâu? Rừng nào? Cái lý
mà có người nói với tôi rằng dùng gỗ vì gỗ dễ tự hủy hơn
các thứ vật liệu nặng, có nghĩa là chuyện môi trường,
không thể thuyết phục được tôi. Môi trường là môi trường
toàn cầu, thì rừng nào cũng là rừng chứ. Rừng ở New
Zealand bạt ngàn đấy. Cây cối ở đây được chính phủ bảo
tồn nghiêm ngặt, như, một cái cây thuộc loại nào, tuổi nó
cỡ nào, ai muốn đụng đến cũng phải xin phép đàng hoàng
dù cây đó ở ngay trong khuôn viên nhà mình. Thế thì, vấn
đề sử dụng gỗ rộng rãi và dễ dãi như thế, là một vấn đề cao
siêu lắm sao? Tôi chỉ nghĩ dùng gỗ thì nó tiện và kinh tế,
thế thôi, và vẫn nghĩ gỗ thì không thể bền bằng xi măng cốt
thép dùng trong các công trình hạ tầng được.
Nói chuyện bảo tồn cây và rừng, một cán bộ người
Việt trong đoàn tham quan chính thức New Zealand mà tôi
gặp một lần ở núi tuyết Ruapehu và một lần ở thị trấn
Ohakune gần đấy trong cùng một buổi sáng, không tiếc lời
ca ngợi ý thức cao của người dân. Tôi chia sẻ với ông, và
bảo, “Một đất nước rộng ngang với nước mình mà dân số
chỉ chưa đầy năm triệu thì giữ gì mà chẳng được, cứ thử
dân tám, chín mươi triệu thì không biết sẽ ra thế nào”.
Cũng vậy, cái tường rào thấp, cái cổng rào mở, cái sự
không ai đụng đến thư từ hay vật dụng hoặc có khi tiền bạc
Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59 Trang 271