Page 112 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 112

Nét hằn rõ trên ruộng nương trông như
                   Xác của Thế kỷ vừa chết duỗi dài ra
                   khỏi hầm mộ là vòm trời mây phủ,

                   mà gió là tiếng gào khóc.
                   Mạch máu xưa của mầm sống
                   Chun lại khô cứng

                   Và mỗi linh hồn trên trái đất
                   Hình như đều uể oải như tôi.

                   Chợt lúc đó có một giọng trỗi lên

                   Trong những nhành cây khẳng khiu trên cao,
                   Một bài ca đầy nhiệt tình, ấm-áp
                   diễn tả niềm vui vô bờ.

                   Một con chim họa mi già, mảnh khảnh, hom
                        hem, nhỏ nhắn.
                   Bộ lông nó tả tơi rũ rượi vì bị gió dập

                   Ðã chọn lúc này để liệng hồn mình
                   Vào vẻ tiêu điều mỗi lúc một thêm ảm đạm.

                   Con người ít khi thấy có lý do để

                   viết lời ca ngợi những sự vật xa gần trên đời này
                   như âm thanh ngây ngất như vậy,
                   khiến tôi tưởng rằng trong giọng rung của

                   tiếng chim hót vui tươi ru ta an giấc







             102                                       Cuối Đời Nhìn Lại
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117