Page 114 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 114

Nét hằn bờ ruộng nương dâu,
                   Như thây Thế kỷ dãi dầu thênh thang.
                   Vòm trời hầm mộ mây ngàn,

                   Gió gào lời khóc hồn tan mập mờ.
                   Mạch xưa mầm sống bây giờ,
                   Máu xưa tươi thắm, nay khô cạn rồi.

                   Mỗi linh hồn, mỗi con người
                   Thảy đều uể oải rã rời như ta.


                   Chợt đâu trổi tiếng chim ca,
                   Trong cành cây nhỏ vẳng ra bồi hồi.
                   Ðiệu ca tròn, ấm trên cao,

                   Niềm vui hớn hở ngọt ngào vô biên.
                   Họa mi, mảnh khảnh, hom hem,
                   Lông già rũ rượi, thân mềm tả tơi.

                   Thả hồn trong điệu nhạc trôi,
                   Cảnh buồn mỗi lúc chẳng vơi não nùng.


                   Con người có mấy ai từng
                   Viết câu ca ngợi của chung trên đời.
                   Dư âm ngây ngất tuyệt vời,
                   Rung trong gió thoảng những lời vui tươi.

                   Là nguồn hy-vọng từ Trời,
                   Chim kia biết rõ, mà người không hay.

                                (PTL phỏng dịch 11/24/1997)




             104                                       Cuối Đời Nhìn Lại
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119