Page 286 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 286

phá vào bức tranh tôi sắp phải bỏ lại để ra về. Tôi sẽ rời nơi
            đây với một nỗi nhớ đang len dần vào người.

                   Thật, mỗi chúng ta giữa muôn trùng bể khổ, ngoài gia
            đình ai cũng cần có thiên nhiên và bạn hữu để có thể đi trọn
            kiếp người một cách nhẹ nhàng. Rồi tôi sẽ nhớ nhiều nơi
            này, nơi có cảnh thiên nhiên tuyệt vời nhưng tĩnh lặng quá
            có khi đã làm tôi nghe trong người bất tịnh, thì càng thấy rõ
            hơn rằng hạnh phúc không phải là điều dễ có.

                   Ở chỗ có cây du trăm tuổi, tôi nghe lòng mình rung lên
            một nỗi thương yêu về một mối quan hệ không thể cắt lìa
            giữa nó với những ai là người của nó. Nó là một niềm kiêu
            hãnh thế nào, chẳng thế mà ông già Maori hôm nào đã từng
            khoe “Ông cố nội tôi trồng đấy”. Tiếc rằng từ đó tôi không
            gặp lại ông già, để nói với ông, rằng cây đó tôi gọi là cây
            du dù ai gọi nó là gì hay ai dùng cái tên đó để gọi một cây
            khác, rằng tôi tin nó đã trên trăm tuổi. 

                                                  Nguyễn Văn Đậu
                                                (Auckland, 1-12-2010)























            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 277
   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291